Vẽ Tranh Nghệ Thuật Truyền Thống Dân Tộc

Vẽ Tranh Nghệ Thuật Truyền Thống Dân Tộc

Trong nghệ thuật Nhật Bản, các họa tiết truyền thống như hoa anh đào, hoa cúc, cá chép… đều mang những ý nghĩa riêng.

Trong nghệ thuật Nhật Bản, các họa tiết truyền thống như hoa anh đào, hoa cúc, cá chép… đều mang những ý nghĩa riêng.

Những người nghệ sĩ tài hoa giấu mặt

Yếu tố mang đến một vở diễn rối nước hoàn chỉnh và thành công thì không thể không kể đến kỹ thuật điều khiển điêu luyện của người biểu diễn. Để có được những tràng pháo tay, sự trầm trồ của khán giả thì sau tấm mành kia là những nghệ sĩ đang trầm mình dưới làn nước với biết bao sự khổ luyện bền bỉ.

Một con rối có thể nặng đến 15kg đòi hỏi người biểu diễn phải nỗ lực để điều khiển nó n một cách sinh động nhất. Với múa rối nước, những người nghệ sĩ phải học qua hát, múa, kịch… bằng hình thể của mình, rồi trau dồi bằng kỹ năng tập luyện hằng ngày, truyền tải và đặt hồn mình vào con rối để có thể điều khiển một cách điêu luyện, chạm đến cảm xúc của khán giả.

Điều khiển rối hoàn toàn bằng thủ công nên người nghệ sĩ phải siêng năng luyện tập và khéo léo để đảm bảo sự chuyển động uyển chuyển của con rối phù hợp với nhịp điệu nhạc. Cũng vì độ cảm nhạc, nhận biết tiết tấu cũng như nét biểu diễn con rối mỗi nghệ sĩ khác nhau nên sẽ tạo ra sự khác biệt của từng người.

Những người nghệ sĩ tài hoa này luôn đứng đằng sau để điều khiển những con rối sặc sỡ, thổi hồn vào trong từng chuyển động của quân rối, mang đến những buổi biểu diễn sinh động và nhiều tiếng cười khán giả. Họ luôn tự hào giới thiệu nét đẹp văn hóa đậm bản sắc dân tộc độc nhất chỉ có tại Việt Nam – múa rối nước.

Nguồn gốc của nghệ thuật múa rối nước

Dấu ấn của nghệ thuật múa rối nước còn tồn tại đến nay mà ta có thể nhận thấy đó là bia Sùng Thiện Diên Linh được dựng vào đời vua Lý Nhân Tông năm 1121 tại chùa Long Đọi (tỉnh Hà Nam). Văn bia có ghi nhân dân biểu diễn Rối nước để mừng thọ Vua.

Nghệ thuật múa rối có nguồn gốc từ vùng châu thổ sông Hồng của Việt Nam, khi đây là thú chơi tao nhã của người dân nơi đây và đến nay đã trở thành một loại hình nghệ thuật truyền thống được gìn giữ, bảo tồn và phát huy.

Người Việt Nam ở thế kỷ trước với niềm tin rằng thần linh luôn quan sát và điều khiển đời sống của họ từ căn bếp đến cánh đồng lúa nước. Đó cũng là lý do vì sao những người nông dân luôn nghĩ ra nhiều hình thức giải trí và thờ cúng những vị thần linh này để cầu một cuộc sống yên bình.

Với cuộc sống sinh hoạt nông nghiệp trồng lúa nước của người nông dân ở đồng bằng Bắc bộ, kết hợp cùng môi trường tự nhiên và trí tưởng tượng phong phú của ông cha ta đã tạo điều kiện thuận lợi cho nghệ thuật múa rối nước ra đời. Loại hình nghệ thuật này thường được tổ chức diễn vào những ngày đồng án, hội xuân, lễ hội…  Múa rối nước là kết quả của sự sáng tạo của người nông dân Việt suốt những ngày rong ruổi trên những cánh đồng lúa ngập nước.

Dưới triều đại nhà Lý, vào thế kỷ XI – XIV, các đoàn múa rối nước xuất sắc nhất trong nước được chọn biểu diễn trong cung đình để chiêu đãi nhà vua và các vị quan khách, điều này đã đánh dấu một tầm cao mới cho địa vị xã hội của môn nghệ thuật này. Sau nhiều thế kỷ, múa rối nước vẫn luôn nhận được sự ủng hộ nhiệt tình từ khán giả trong nước và ngoài nước, trở thành di sản nghệ thuật độc đáo trong kho tàng văn hóa dân gian Việt Nam, khẳng định giá trị truyền thống và bản sắc dân tộc.

Hình xăm Nhật Bản - Irezumi.

Trong xã hội Nhật Bản lâu đời, Irezumi là một tập tục hấp dẫn có từ thời tiền sử. Các bộ lạc bản địa đầu tiên của Nhật Bản đã từng xăm mình, như một biểu tượng của sự thuộc về xã hội, sự bảo vệ hoặc đơn giản là vì lý do thẩm mỹ.

Trong thời đại Edo, chúng ta có thể phân biệt hình xăm của tù nhân để đánh dấu tội phạm, với hình xăm danh dự cho những người dũng cảm nhất. Tương tự như vậy, văn học và nghệ thuật Nhật Bản đã đóng góp mạnh mẽ vào sự phát triển của tập tục này, nó đã được phổ biến trong một số ngành nghề nhất định.

Sau này, Yakuza đã sử dụng hình xăm một cách rộng rãi và để lại ấn tượng tiêu cực về tục lệ này ở Đất nước Mặt trời mọc. Irezumi, với hoa văn che phủ một phần lớn cơ thể, đã trở thành dấu hiệu đặc biệt của mafia. Sau tai tiếng xấu này, Nhật Bản quyết định cấm hành nghề xăm mình vào năm 1872. Lệnh cấm này kéo dài cho đến khi Mỹ chiếm đóng sau Thế chiến thứ hai.

Bất chấp quan niệm không đẹp về môn nghệ thuật này, các nghệ sĩ xăm hình Nhật Bản nổi tiếng khắp thế giới và người phương Tây phát cuồng vì những thiết kế đầy màu sắc của họ. Cá koi, rồng, hoa anh đào, rắn.... mỗi yếu tố đều có ý nghĩa riêng theo thần thoại và tín ngưỡng Nhật Bản.

Võ thuật là di sản của các samurai và là một môn thể thao chiến đấu mang đậm triết lý Thiền. Cho dù đó là việc xử lý vũ khí, kiếm, cung tên hoặc chiến đấu không vũ khí, chúng mang lại sự kiểm soát toàn bộ về cơ thể và tâm trí.

Võ thuật Nhật Bản dựa trên Bushido, một bộ quy tắc đạo đức dành cho các chiến binh và samurai, ủng hộ ý thức về danh dự, sự tôn trọng, sự trung thực và lòng trung thành. Bạn đang tìm kiếm một hoạt động mới vừa lành mạnh cho cơ thể vừa tốt cho tinh thần: Judo, karate, aikido...? hãy khám phá võ thuật Nhật Bản.

Có nguồn gốc từ Trung Quốc, thư pháp là một loại hình nghệ thuật rất quan trọng trong văn hóa Nhật Bản. Viết chữ tượng hình bằng bút lông và mực Trung Quốc, có từ hơn 3000 năm trước. Không chỉ là một phương tiện giao tiếp, thư pháp tự nó là một nghệ thuật .

Bên cạnh phẩm chất thẩm mỹ của nó, người Nhật tin rằng thư pháp có sức mạnh nâng cao ý thức. Nó cũng là một hình thức thiền định được sử dụng bởi các nhà sư Phật giáo. Ban đầu, thư pháp chỉ dành cho những người có địa vị cao và được dành cho tầng lớp quý tộc. Ngày nay, nghệ thuật này của Nhật Bản đã được công nhận trên toàn thế giới. Mỗi hình tượng đều có một ý nghĩa, một ý nghĩa tâm linh và một nét thanh lịch riêng khiến thư pháp trở thành một nghệ thuật giàu ý nghĩa.

Geisha, ​​người bảo tồn nghệ thuật truyền thống.

Geisha là hình ảnh đặc trưng của nghệ thuật truyền thống Nhật Bản. Họ là những người phụ nữ được đào tạo bài bản về ca múa nhạc, ẩm thực, trà đạo… Để phục vụ tại các buổi tiệc truyền thống.

Với bộ kimono, trang điểm cầu kỳ cùng tài năng nghệ thuật, geisha thể hiện sự tinh tế, duyên dáng của phụ nữ Nhật Bản. Họ đóng vai trò quan trọng trong việc bảo tồn và phát huy nhiều loại hình nghệ thuật truyền thống như điệu múa, âm nhạc, lễ nghi trà đạo…

Ngày nay, văn hóa geisha vẫn còn tồn tại song hình ảnh của họ đã được đổi mới đáng kể, hòa nhập nhiều yếu tố hiện đại hơn. Dù vậy, geisha vẫn là biểu tượng quan trọng của nghệ thuật truyền thống Nhật Bản.

Trà đạo, một nghi lễ đầy tính thiền định.

Không thể bỏ qua ở Đất nước Mặt trời mọc, trà đạo (chanoyu), là một truyền thống tổ tiên có nguồn gốc từ Phật giáo Thiền tông. Trà xanh, được gọi là matcha, được pha chế và phục vụ với sự tinh tế và thanh thản cho một nhóm nhỏ khách như một kỷ niệm. Thức uống này thường đi kèm với một số món ngon (và cách cư xử tốt).

Loại trà này có nguồn gốc từ Trung Quốc, lần đầu tiên được các nhà sư Phật giáo thức để giúp họ tỉnh táo trong các buổi thiền định. Được du nhập vào Nhật Bản vào thế kỷ thứ 9 bởi nhà sư Eishu, nó đã được giới quý tộc đặc biệt coi trọng trước khi đến được với mọi tầng lớp xã hội.

Do đó, trà đạo đã phát triển cho đến thế kỷ 16, đặc biệt lấy cảm hứng từ các nghi lễ của các samurai.

Một lễ hội bao gồm giai đoạn chuẩn bị tâm linh của người chủ lễ, đón khách, lau rửa dụng cụ, pha trà, phục vụ và một lần nữa là lau chùi các đồ dùng trong trà.

Người thực hành chanoyu phải được giáo dục tốt và khách phải quen thuộc với cử chỉ, công thức lịch sự và trang phục phù hợp để thực hành nghệ thuật trà đạo.

Vì vậy, nếu bạn muốn thưởng thức một ly matcha tuyệt hảo và trải nghiệm điều gì đó độc đáo, hãy tìm hiểu xem cách chuẩn bị cho một buổi trà đạo.